[Không ai hơn chàng]-Chương 10.1

Chương 10 :Ngã bệnh

10.1

“Đắp chăn lên.” Ninh An Lan chỉ huy một nam nhân ngồi trên giường lại không chịu đắp chăn.

“Nhưng rất nóng. . . . . .” Thẩm Quân Thường khổ sở nhìn chăn.

“Đắp lên.” Cảm lạnh kháng nghị chỉ có mất đường sống.

Mà quả nghiêm nam nhân nọ liếc thấy Ninh An Lan mặt lạnh, ngay lập tức kéo chăn trắng xanh đắp lên, không phải chỉ là cảm lạnh thôi, chỉ bằng thân thể hắn cường tráng, ngủ một giấc sẽ tốt.

“Uống.” Ninh An Lan đưa canh gừng vừa mới nấu xong cách đây không lâu đưa tới trước mặt hắn.

Thẩm Quân Thường nhận lấy chén canh gừng, hơi cay lập tức xông thẳng lên lỗ mũi hắn, hắn nhíu lông mày yên lặng nhìn chằm chằm vào chén một hồi lâu, mới nhắm mắt lại một hơi uống sạch chén canh gừng.

Ninh An Lan há có thể không nhìn thấy hắn khuôn mặt đau khổ của hắn, nam nhân này rất kén ăn, mặc dù  hắn không chịu thừa nhận, nhưng hắn chỉ thích ăn thịt không thích ăn rau dưa, có thể tạm ăn tỏi, ăn cay tiêu nhưng không thích vị của gừng, ghét nhất vị đắng, trừ những thứ đó ra, hắn thích ăn đồ ngọt nhất, từ đường ngọt, cháo ngọt, chè tròn. . . . . . Toàn bộ hắn đều không cự tuyệt, nói không chừng chỉ cần có người cầm đồ ngọt hấp dẫn một cái hắn, hắn liền ngây ngốc theo người ta đi nha. ( Bạn trẻ 26 tuổi )))

“Ngủ.” Ninh An Lan nhận lấy chén tiếp tục ra lệnh.

“Nha.” Một tên nam nhân rất nghe lời lập tức nằm giả chết ở trên giường phải, không dám lộn xộn, đôi mắt len lén liếc bóng dáng của nàng, nhìn thấy nàng không đi ra ngoài mà lại ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ, hơi nóng trong bụng như biển đổi thành vị ngọt ngào.

Nhất định là nàng lo lắng bệnh tình của hắn chợt có thay đổi gì, cho nên mới ở lại chỗ này , thật ra thì nàng ngoài miệng nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng mềm như đậu hũ, ngoài mặt lãnh đạm lạnh nhạt , nhưng tâm địa lại rất tốt.

Tiểu Bạch nằm trên mặt đất nhìn thấy nụ cười hề hề của chủ nhân mình, không khỏi liếc mắt, nâng chân lên ngay trước mắt che, tiếp tục nằm xuống ngủ —— không thể không thừa nhận, chủ nhân của nó có lúc thật rất giống một tên ngu đần.

Ninh An Lan ngồi ở phía trước cửa sổ, từ từ may một chiếc giày, môn thủ nghệ này là nàng học của người trong thôn, trước kia nàng chỉ biết khâu vá sửa lại đơn giản, may giày này là lần đầu tiên được học.

Thẩm Quân Thường là một người không thể ngồi im một chỗ được, cho dù hắn không đi lên trên núi săn thú, cũng sẽ chạy khắp nơi, cho nên giầy hỏng đặc biệt nhanh, trước kia việc làm giầy cho hắn đều do Vương mụ làm , nhưng bây giờ Vương mụ còn phải bồng cháu, việc trong nhà  cũng càng ngày càng nhiều, hơn nữa, Thẩm Quân Thường đã có nàng dâu rồi, chuyện như vậy đương nhiên là phải do Ninh An Lan làm.

Nàng dâu, cái từ này nghe đến giờ cũng không còn chói tai nữa, giống như đã thành thói quen trở nên như là một chuyện đương nhiên. . . . . .

Ninh An Lan để giày đang may xuống, đi đến bên giường nhìn tình hình của Thẩm Quân Thường đã ngủ mất, sắc mặt của hắn có chút đỏ lên, Ninh An Lan lấy tay đặt lên trên trán hắn, kiểm tra nhiệt độ, có chút phát sốt, nếu như ngủ một giấc mà vẫn không chuyển biến tốt, nên đi tìm Lương đại phu đến xem.

Mang cái ghế đến ngồi xuống ở bên giường, Ninh An Lan trầm mặc nhìn nam nhân trên giường, lúc này mới phát giác hình như  mình chưa một lần nào nghiêm túc nhìn dáng vẻ của hắn như vậy.

Lông mày Thẩm Quân Thường rậm rạp đen đạm, hơi xếch lên, có cảm giác cương trực công chính, nhuệ khí mười phần; lông mi mặc dù không khom không vểnh, nhưng lại dài mà đen, lúc nhắm mắt nó an tĩnh che lấp sự nhuệ khí cao ngạo của lông mày; mũi cao thẳng, làm cho các đường nét trên gương mặt hắn thêm mấy phần tuấn lãng; đôi môi không mỏng manh giống nam nhân bình thường, mà là đầy đặn nở nang , hình dáng khi cười lên rất đẹp. . . . . .

Đây cũng được gọi là một khuôn mặt dương cương, nhưng lực chú ý của Ninh An Lan lại không đặt ở trên mặt, mà là vết sẹo nhạt nhạt ở gần trên huyệt thái dương kia, màu trắng nhạt, xem ra đã có từ rất lâu, trên người của Thẩm Quân Thường cũng có rất nhiều vết thương như vậy.

Nếu như nói nàng không có một chút hiếu kì, đó là giả, Ninh An Lan nhàn nhạt chuyển ánh mắt, nam nhân này có lẽ có một quá khứ hết sức đặc sắc rung động lòng người, cho dù hắn cố ý che giấu, cũng không cách nào không lộ ra dấu vết.

Tựa như vết thương ở trên người hắn, hay hai bản binh thư kia, hay. . . . . . Rương gỗ đỏ cũ kỹ trong phòng này.

Cái rương này bị đặt ở một góc không muốn bị người khác chú ý đến, phía trên có một lớp bụi bậm, màu sắc rương cũng đã cũ kỹ ảm đạm.

Trên rương được khắc họa trang trọng, bốn góc khắc mây trùng điệp, hai bên có riêng một đồ án phức tạp đối xứng, là một trọng những kỳ thú trong truyền thuyết- Kỳ Lân.

Bài biện trong phòng của Thẩm Quân Thường rất đơn giản, gia cụ mộc mạc, chỉ có cái rương này cao quý khác lạ, cho nên chỉ cần chú tâm quan sát một chút, là có thể phát hiện sự tồn tại của nó.

Cái rương cũng không bị khóa lại, Thẩm Quân Thường cũng không phải là một người có tính phòng bị người khác, chỉ cần nàng muốn nhìn, thì nàng đã sớm có thể biết bên trong có thứ gì, nhưng nàng không nhìn.

Mỗi người ai cũng đều không muốn bị người khác theo dõi phát hiện ra bí mật của mình, trừ phi mình muốn nói ra, nếu không thì thôi đi, biết càng nhiều, thì dây dưa càng sâu, đến lúc đó cho dù muốn thoát thân, cũng không dễ dàng.

Bình luận về bài viết này